Thứ Năm, 4 tháng 10, 2007

Đôi điều tản mạn về xứ Hoa Đào



I. ‘Ai lên xứ hoa Đào, dừng chân bên Hồ nghe chiều rơi!..” lời một bài hát của Hoàng Nguyên, dù là tâm tình một khách lãng du nhưng làm người Đa lạt yêu Đa lạt hơn, đến nay vẫn còn sống trong mỗi người con Đà lạt và những ai đã sống một thời của “xứ Hoa Đào”.!..

Thành phố Hoa Đào – với loài hoa Mai anh Đào hồng thắm, người dân hay gọi là Hoa Mai! Mai Đà lạt màu Hồng khác với các loài Mai của xứ khác..Trước đây, khách du đến Đà lạt, nhất là vào mùa Xuân, hoa Mai Anh Đào nở rộ từ khi bước chân vào cửa ngỏ Thành phố! Mai nở trên các nẻo đường, màu Hồng thắm như màu Hồng trên đôi mà Hồng cô gái Đà lạt!Hoa nở ven Hồ Xuân Hương, lên phố Hoà Bình, khắp các phố, phường, trong những vườn -nhà...Màu Hồng đẹp thắm thấp thoáng trong ngàn thông, hoà cùng màu trời xanh thắm, long lanh, xao xuyến cùng mặt nước Hồ xuân Hương...Một thành phố trên Cao! Đường khi đi lên đồi, lúc xuống dốc, từng nhà ẩn, hiện trên đồi hay dưới thung sâu ! ...Hoa trên khắp phố, trong mỗi ngôi nhà. Hoa trồng thành vườn, màu sắc không nơi nào thắm hơn, đẹp hơn.!..Thành phố Hoa nhưng không phải loài hoa Phượng Tím! .. Hoa trong mỗi Tâm hồn con người, trong mỗi nhà, trên mỗi phố..! Sắc hoa Mai Anh Đào thắm những người con Đà lạt đi xa, ai cũng hoài nhớ, không quên..!Đa lạt như một bức tranh thuỷ mạc được vẽ nên bởi thiên nhiên và con người- những con người Đà lạt mọi miền đất nước hội về, nhận Đà lạt là quê hương, sống, yêu, gìn giữ!...Yêu quê hương phải chăng yêu từng tất đất, ngọn cỏ, cành hoa, dòng suối, mặt hồ; yêu những giá trị lao động con người bao thế hệ đã làm nên, thăng hoa thành những giá trị tâm hồn, đời sống tâm linh, những giá trị tinh thần trong cuộc sống !?!.

II. Đà lạt xưa có thể không bằng Đà lạt nay nhưng không có Đà lạt xưa không có Đà lạt nay! Không ai phủ nhận điều đó, nhưng, làm sao nhận thức đúng, giữ gìn và phát triển cho Đà lạt là Đà lạt hài hoà với cuộc sống Đất nước- Con người hiện đại?! Có Đất có Người, có Người có Đất! Đất và Người không thể tách khỏi nhau! Hai mà Một! Đà lạt hợp bởi dân của mọi miền đất nước theo cùng chiều dài lịch sử hơn 110 năm, qua hơn 5 thế hệ! Là đất mới(!) (so với người Kinh!) nên nhiều người có suy nghĩ -không ai gốc là dân Đà lạt cả ngoại trừ dân bản địa (!).-Đà lạt, vậy, chẵng phải riêng ai! Ai cũng là người Đà lạt(!) va, phải chăng - Đà lạt cũng chẵng của ai?- Người đã tách khỏi Đất! Quan niệm đó đã dẫn đến những suy nghĩ, đối xử không đúng với Đà lạt! Những “thành tích” của mấy mươi năm qua “đối xử” với cảnh quan, môi trường, kiến trúc đô thị Đa lạt..đã thể hiện!

Khi Người không nhận Đất-Đà lạt là quê hương, là “nơi ở, chốn về” thì ai giữ gìn, dựng xây cho Đà lạt?! Dù là một phần đất của nước Việt nam, Đà lạt là của mọi người Việt nam nhưng với mỗi con người-“Nơi ta ở chỉ là nơi đất ở”, Đất với ta là Một. Đất sống cùng ta, ta sống cùng đất, có vậy, con người mới yêu đất, yêu quê! Đất vẫn biến thành tâm hồn khi ta ở – Đất linh(!), chứ đâu phải- “khi ta đi... ”! Có người Việt nam nào sống không yêu đất, yêu quê! Quê của mỗi người cũng đâu chỉ là nơi “ chôn nhau, cắt rốn”, “Quê Cha, Đất Tổ”, Quê của mỗi người còn là nơi Đất Ơ Cùng Ta!

Đà lạt còn, có ngày hôm nay trên mỗi tất đất của Đà lạt còn thấm những máu, mồ hôi của bao thế hệ những con người Đà lạt, thậm chí, có những con người chưa kịp nhận Đà lạt này là quê hương!

Hãy sống, nhận Đà lạt là quê hương! Sống trọn vẹn bằng chính cuộc sống đời mình trên quê hương Đa lạt! Yêu quê hương và gìn giữ nó! Hãy sống với Đa lạt bằng Tâm hồn, đừng sống trên đất Đa lạt như kẻ nhàn du, người khách lạ! Người lãnh đạo Thành phố là người yêu Đa lạt hơn bất cứ con nguời Đa lạt nào khác, Đa lạt mới là Đa lạt của con người Đa lạt, của mỗi con người Việt nam !

Không có nhận xét nào: