Thứ Năm, 22 tháng 1, 2009

MỘT CHÚT TẢN MẠN:TẾT!

"https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVgicDcT6-6Hvitjr7T22rLVVoMvEx3aaUaPt9uun4mSP_Ev1xKaPTfb4MydPnV_cAO9Ki0MqjWlTH75J9mg0c1Cn0D4w5S1DfAbFZ80RtARz6v0CuLc4o5V6vqZU4fkj6kU3w7GGO5AA/s1600-h/P1020132.JPG">




1.Xuân lại đến!

Một năm đã qua! Trẻ, thêm một tuổi xuân; già, xuân qua một tuổi.. Đời, sướng khổ, buồn vui !

.Khi tuổi còn thơ cắp sách đên trường có lẽ ai cũng cảm thấy năm học sao quá dài, còn Tết … sao mà lâu lắc! Tết, với tuổi thơ, con nít có ai lại không mừng. Được cha mẹ lì xì; .được xúng xính trong bộ quần áo mới, dù mới mặc hoặc mới may; được nghỉ học để đi chơi phố phường đông vui như…Tết và trong túi, dù sao cũng “nặng” hơn ngày bình thường-tiền được “mừng tuổi”-để có thể đi chơi, ăn uống,” chi xả láng”, mua cái gì mình thích cùng với bạn bè…

Khi tuổi lớn, lập gia đình, có con cái, một năm sao vùn vụt qua nhanh. Mới loay hoay, ngoảnh qua, ngoảnh lại, vậy mà lại đến Tết. Dù muốn dù không ai cũng phải … đón Tết. Nói vậy, chứ thực tế, Tết của “kẻ có” chứ có phải Tết của “kẻ khó”. Những ngày Tết của “kẻ khó”, xuân đến đâu phải là niềm vui. Một năm làm lụng vất vả, cố gắng tằn tiện, tích cóp nhưng Tết đến chẵng có gì lại thêm bao điều suy nghĩ, tủi thân, thương con, thương vợ, thương chồng, chỉ biết trách mệnh số.. Ngày bình thường ai cũng như ai. Mỗi người mỗi công việc, mỗi cuộc sống. Cái ở, cái ăn, cái mặc dù khác nhau tùy sang hèn, giàu nghèo, phận ai nấy biết nhưng Tết đến thì giàu-nghèo lại toang hoác bộc lộ ra… Nghỉ Tết, chơi Xuân nhưng người “khó” có dư giả gì đâu để mà chơi, mà nghỉ. Nghỉ mấy ngày vất vả mấy ngày, tay chân như co kéo nhưng chẵng lẽ lại quần quật suốt năm. Thôi, thì cũng phải nghỉ Tết, gắng vui cùng bạn nghèo để qua ba ngày Tết. Cũng phải kiếm mấy đòn bánh Tét , bánh Chưng, chút dưa món, hạt dưa, bánh mức, gói trà ..gọi là, để có chút …Xuân.

Tết, cha mẹ chủ yếu lo Tết cho con, cho cháu. Cha mẹ có cần gì đâu để mà ăn cho to. Kẻ khó, ăn Tết lại sợ qua năm thêm nợ, nợ chồng, nợ chất . Tết vui, Tết buồn, Tết âu lo, Tết đau, Tết khổ, Tết, ngửa cổ nhìn lên…. Tết có nhiều tiếng thở dài. Tết có kẻ co quắp ở nhà mong cho qua 3 ngày Tết. Kẻ khó, kẻ nghèo không mong Tết nhưng hàng năm Tết cứ lại đến. Buồn thay!

2.Ăn để mà sống thì có bao nhiêu, vậy mà “kẻ khó” làm để kiếm cái ăn cũng khó. Kẻ “sống để mà ăn” thì mục đích của đời có lẽ nhiều vô kể, làm sao để thu vào cái túi không đáy của mình tất cả cái gì có thể thu được. Bởi vậy mới có lòng tham. Tham đủ thứ. Tham chức, tham quyền, tham tiền, tham danh, tham vọng... Những ông tham, tham cho lắm khi rời bỏ thế gian này có đem theo được cái gì không nhưng mà người ta cứ tham. Hại nhau để tham. Không chừa bất cứ thủ đọan nào để tham. Giữ độc quyền cái quyền lực đi cướp …để tham…

Tết, có lẽ có hai loại người thích Tết nhất. Một là con nít, hai là các quan!.

Con nít thích Tết thì rõ ràng rồi. Ai chẵng qua cái thời con nít .. Cứ vui hồn nhiên. Cứ đòi, cứ hỏi, cứ mong cha mẹ mua sắm Tết cho có bộ đồ mới cho bằng với bè, với bạn. Cứ vô tư chẵng biết cha mẹ lo nghĩ gì, buồn hay vui. Cha mẹ thì cứ muốn con vui, làm sao cho con cái vui là … xuân nồng, xuân ấm!

Quan thích Tết, mong Tết có lẽ còn hơn cả con nít. Tết các quan là mùa bội thu. Nhà nước cứ ra thông báo không nhận quà Tết nhưng qua đó hình như cũng là cách chỉ vẻ cho quan cách nhận quà Tết như thế nào. Dân chẵng so với quan. Quan là Chủ, là “Cha Mẹ” dân(!). Đời nào cũng vậy. Thời Cách mạng, Quan là “đầy tớ” của dân. Nghe mà chua chát, đắng cay. Hình như vì là cách mạng nên phải thay đổi tất cả. Đổi ngôi, đổi thứ, đảo lộn cả giá trị con người, xã hội, cả đạo đức lương tri con người. Một năm đầy tớ tận tụy “thương yêu” ông chủ chưa đủ, Tết đến lại làm lắm trò…cho dân xem thời cách mạng giá trị Quan- Dân như thế nào. Xã hôị Việt Nam tự hào hơn 4 nghìn năm văn hiến với cuộc cách mạng đảo lộn giá trị đạo lý xã hội như thế này sẽ đưa đất nước văn hiến 4 nghìn năm sẽ về đâu! Cà xã hội lo âu, lên án, nêu ý kiến xây dựng…nhưng, “Nước đổ đầu vịt”…

3. Tết lại đến. Năm nay, giai cấp công nhân, giai cấp lãnh đạo đất nước “đi đến thiên đường” cuộc sống càng tơi tả. Hết năm 2008, cả nước có gần 30.000 lao động làm việc trong các doanh nghiệp bị mất việc làm do suy giảm kinh tế. Dự báo, năm 2009, khoảng 150.000 lao động thất nghiệp, cộng thêm với 30.000 người mất việc năm cũ là 180.000 (http://www.doanhnhan360.com/Desktop.aspx/Thi-truong-360/Lao-dong-360/Ba_kich_ban_cho_lao_dong_that_nghiep/)

Công nhân lao động lương bình quân trên, dưới 1 triệu đồng một tháng. Cuối năm, “người chờ thưởng tết, người lo mất việc.” Tiền thưởng nơi có, nơi không. Tiền thưởng chênh nhau 600 lần ( Khánh Hòa )http://www.laodong.com.vn/Home/Thuong-tet-chenh-nhau-600-lan/20091/121382.laodong . Có người tiền thưởng Tết 24 ngàn đồng /người, có người 330 triệu đồng bằng lương một cán bộ công chức, lao động làm việc khỏang gần 20 năm! http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=297649&ChannelID=3 ) Thưỡng Tết của giáo viên được 50.000đ là may, những trường vùng sâu, vùng xa và nhiều người lao động không biết tiền thưởng Tết là gì. Năm nay công nhân ở xa nhà không có tiền để về quê vậy mà còn bị quỵt, phải ngụp lặn sinh nhai, đi phụ bán ở các quan cà phê, karaoke, rửa bát thuê, làm bất cứ việc gì để “chống đói” và có tiền để về quê ăn Tết ttp://vietnamnet.vn/xahoi/2009/01/823969/

Tiền thưởng cứ nghe qua báo cáo cứ tưởng công nhân lao động được thưởng cao, vài ba triệu nhưng thực tế người lao động có được thưởng khác với người quản lý, phục vụ quản lý. Doanh nghiệp nhỏ khác với Doanh nghiệp to. Với các tập đòan kinh tế nhà nước thì khỏi nói. Làm ăn như mèo mửa, hại nước, hại dân, vô trách nhiệm, đúng ra phải đuổi cổ bọn nó đi, cho vào nhà lao nằm mà suy nghĩ về đạo lý con người nhưng bọn đó lại được thưởng cao ngất ngưởng như anh hợm đời EVN, cả năm cúp điện triền miên, tùy tiện lại đề nghị trích 1.002 tỉ đồng để làm quĩ thưởng năm 2009 mà báo chí đã nêu, bây giờ như thế nào không ai biết. Đó là những kẻ “hoạt động công khai”. Kẻ đó “sướng” mà cũng “khổ”. Khổ là cái anh chàng giám đốc cái DN nho nhỏ, vừa vừa, thuế một năm nộp trên dưới 1 tỷ , là giỏi còn những anh to…thì lại khác nhưng cũng phải hiểu và một chút thương cảm cho cái “khổ” của các nhà quản lý doanh nghiệp nhà nước ta. Doanh nghiệp kinh doanh từ vốn nhà nước. Lỗ có nhà nước, tiền thuế chắt bóp từ mô hôi, nước mắt của dân để mà bù. Lãi thì tính tóan mọi cách có lợi cho mình…chia nhau sau khi làm “nghĩa vụ”(!) với nhà nước. Cũng bởi từ cái đồng vốn của nhà nước mà nhà nước đẻ ra cả một bộ máy to đùng từ trên xuống dưới để quản lý, để hạch xách, hoạnh họe những ông quản lý doanh nghiệp. Muốn kinh doanh được thì phải chung chi cho người quản lý, phải “biết điều”. Cái “biết điều” của doanh nghiệp thì nhiều như sao trên trời. Tất cả mọi cấp trên của nó, từ bộ máy quản lý vốn đến các cơ quan nhà nước hữu quan, bộ máy nhà nước, bộ máy đảng, đòan thể…phải không để sót một ai. Bì thư nặng nhẹ; túi quà lớn bé hoặc bằng hình thức nào đó, chạy như thế nào… tùy theo tính “năng động, sáng tạo” của những nhà tham mưu;rồi xe nhỏ, xe to tấp nập trên đường, đi lên Huyện, Tỉnh, ra Bắc, vào Nam … Nếu không “biết điều” sau này khó mà giữ được cái ghế để mà làm ăn, để mà trúng thầu công trình, dự án; để có thành tích thi đua, khen thưởng….Nếu doanh nghiệp nhà nước ta khi lỡ bị nạn thì phải chọn con dê tế thần, nếu không bắt được con dê nào khác thì cái anh giám đốc như Giám đốc cái vụ PCI… phải chịu hy sinh! “Hy sinh đời bố củng cố đời con”, “hậu phương vững chắc” có quyền lực nhà nước, siêu nhà nước phía sau sẽ lo cho hết; hàng năm, mừng xuân mới sẽ đặc xá giảm án dần cho… Thông tin sự việc trên báo chí như hòn đá ném xuống ao, kết quả sau đó thế nào dân nào ai biết…Xã hội đầy dẫy bất công. Công nhân của giai cấp lãnh đạo thì xất bất, xang bang nhưng những ông lãnh đạo công nhân đâu phải là công nhân mà thông, mà cảm. Thu nhập một cái Tết của các quan có thể bằng, thấp, cao hơn tiền lương cả cuộc đời của người công nhân giai cấp công nhân lãnh đạo đi làm thuê ở các DN(!). Nhìn các ông quan trên TV nói vì dân, vì nước, vì người lao động nghèo khổ người dân chẵng ai cảm nổi, như một màn bi hài kịch…

Luật đời vay-trả, trả vay, rồi sẽ đến lúc …cả thôi. Vẫn còn nhiều người làm ăn chân chính, bằng trí tuệ, sức lực, mồ hôi, chân lấm tay bùn để có cuộc sống …khỏi nghèo, để đảng, nhà nước khỏi “xóa đói, giảm nghéo”, để Tết đến vẫn mừng vui, tưởng nhớ ông bà tổ tiên, lo cho con cháu xum vầy, sinh sôi như lộc đời mơn mởn xanh tươi … .

“Tết, tết, tết, tết đến rồi”! Tết của “kẻ khó”, dù không muốn Tết cũng cứ đến, xuân cứ về. Cứ phải mừng, phải đón …thôi. Biết sao!

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2009

NHỚ VỀ XỨ HOA ĐÀO...

Xứ Hoa đào; Thành phố Hoa; thành phố ngàn thông; miền xứ lạnh; thành phố mù sương…Những tên gọi đã thành danh của thành phố Đà Lạt từ khi Đà Lạt chưa có 100 năm Yersin - Đà Lạt, chưa có Lễ Hội Hoa, Festival Hoa … Nay, Đà Lạt 115 năm Yersin - Đà Lạt …Người Đà Lạt nhớ, nhớ về Đà Lạt, nhớ về xứ hoa Đào, thành phố Hoa, thành phố ngàn thông…


1.Đà Lạt- Xứ Hoa Đào.Khi Đà Lạt kỷ niệm 100 năm Yersin - Đà Lạt, “Ngàn hoa” xuống đường, xuống phố. Đà Lạt ngập tràn Hoa. Rồi, Lễ hội Hoa ( nôm na quá), Festival Hoa ( cho Tây hơn và hiện đại, hội nhập hơn)..lúc đó, cây hoa Mai Anh Đào, dân Đà Lạt gọi nôm na là cây Hoa Mai được chính quyền thành phố thuê cả tỷ đồng để bứng về với những cây cao, thân to, thân nhỏ trồng lại quanh Hồ Xuân Hương và trên nhiều đường phố. Đến nay, lai rai hoa nở, nhiều cây vẫn trơ cành, xao xác lá nhưng màu Hoa Đào ngày xưa vẫn chưa như “thương hiệu”(!) đã có.


“Ngày xừa, ngày xưa” mỗi khi mùa Xuân về cả thành phố rực hồng màu hồng lụa của Hoa Mai Anh Đào trên khắp đường phố, từ trung tâm Hòa Bình, Hồ Xuân Hương lan tòa rộng ra trên nhiều con đường, đến những vùng ven TP. Mai Anh Đào nở hoa trên những đường phố và trong mỗi ngôi nhà, nhất là mỗi mùa xuân đến. Màu Hồng lụa của Hoa Mai Anh Đào xen màu Vàng của Mimosa trong màu xanh của ngàn thông với nhiều màu sắc áo len, áo khoát ngoài của người dân Đà Lạt, đẹp như những bông hoa của xứ ngàn hoa trong rừng hoa, thành phố Hoa….


“Ai lên xứ Hoa đào… ..” Tiếng hát của người khách lãng du lạc vào xứ Hoa Đào ngày nào bây giờ vẫn được hát lên, vang lên như để tiếc, để thương, để nhớ, để người Đà Lạt đi vào hoài niệm, mộng tưởng thành phố Hoa Đào ngày xưa, lạc lỏng trong xứ hoa Đào…ngày nay…Và có lẽ, như “mimosa từ đâu em tới…” nên cũng có người nhớ, tiếc cái “thương hiệu” xưa của Đà Lạt đã đi vào nghệ thuật, cuộc sống tâm hồn của người dân Đà Lạt và mọi miền đất nước; để “tiếp thị”, thu hút khách phương xa, trong nước và quốc tế nên Đảng, Nhà nước ta “làm lại”, “tút lại” cái “thương hiệu”, trồng lại những hàng cây hoa Mai trên những đường phố dốc Lê Đại Hành, công viên Ánh Sáng, rồi trồng lại những hàng cây hoa Mimosa đường Lê Hồng Phong ( Pasteur cũ)…như muốn trả lại màu hồng lụa Hoa Mai Anh Đào, màu vàng nhạt Mimosa; tổ chức các ngày Lễ hội Hoa, Festival Hoa… để mỗi cuối Đông, đón mùa xuân mới, tiếng hát “ Ai lên xứ Hoa đào…” tự ngày xửa, ngày xưa cất lên để người Đà Lạt và khách du đỡ chạnh lòng và tiếng hát mong sẽ không còn lạc lỏng giữa trời xanh của thành phố Đà Lạt “văn hóa - văn minh- hiện đại”….-Có tiếc, có biết, có còn hơn không!.





2.

Đà Lạt thành phố Hoa, xứ của ngàn hoa nên mỗi lẩn Lễ Hội “ngàn hoa” như kéo xuống đường. Hoa “xuống đường” như để thể hiện Đà Lạt là thành phố Ngàn Hoa hay hoa “xuống đường” để đòi quyền dân chủ, dân sinh của Hoa Người như ngày xưa nhân dân Đà Lạt đã xuống đường tranh đấu (!?) hay để sống lại trong mỗi tâm hồn con người Đà Lạt kỷ niệm về thành phố ngày xưa… Những Tháp Hoa, lề hoa ven đường được trồng theo luống; những chậu hoa diểu hành trong mùa lễ hội, chưng trước mỗi cửa hiệu, cửa hàng, tụ hội trước rạp Hòa Bình để mit-tinh hay ào ạt chạy về Công viên Hoa của “xứ sở ngàn hoa”. Hoa của Công viên Hoa Đà Lạt bây giờ nhiều chủng loại, nhiều màu sắc hơn xưa cùng với hoa của nhiều vùng đất nước về đứng như e thẹn, tất nhiên không cứng nhắc như những manơcanh và thu hút không ít khách thưởng lãm… Đó cũng là một kỳ công của Lãnh đạo Công viên và chính quyền thành phố cho Thành phố Hoa có đủ … “ ngàn hoa…”!


Ngày xưa ấy ( thì cũng lại chuyện ngày xưa !) Hoa không được chính quyền nhân dân “quan tâm” trồng và chăm dọc theo những con đường phố như bây giờ. (Có lẽ ngày nay, dân Đà Lạt giàu có hơn xưa nên mới có “ngân sách” để đầu tư trồng, chăm hoa theo công nghệ mới).Xưa, ngoài những Hoa Mai, Hoa mimosa trên những đường phố, trong mỗi nhà, mỗi biệt thự đều có vườn hoa. Dận lao động, nhà dù nghèo, trước nhà vẫn dành một ít đất để trồng hoa chứ không có đem Phong Lan, đem rừng về nhà để làm thành những chậu kiểng to, kiểng nhỏ chơi như ngày nay. Những bờ rào ven đường phố cũng là những dàn hoa - Hoa giấy,Thiên Lý, Tường vi, Kim Chi, Cẩm Tú Cầu…;nhà dân lao động nghèo với những hàng rào Dâm Bụt, Ngũ Sắc……Hoặc trồng những luống hoa như Hồng, Cúc, Glây dơn, Thược Dược…nhiều màu sắc…Tất cả, mỗi gia đình tự trồng và chăm sóc. Mỗi nhà mỗi vẻ. Người Đà Lạt yêu hoa, có vậy mới trồng hoa. Nếu kinh doanh thì những nhà kinh doanh trồng Hoa thành vườn để hoa về Sài gòn, đi khắp Miền Nam. Khách Du đi đâu cũng thấy hoa. Người Đà Lạt yêu Hoa, người Đà Lạt có tâm hồn Hoa bởi vậy mới xây dựng, giữ gìn cho thành phố của mình là Thành phố Hoa mà sắc màu hoa như ửng hồng trên đôi má người thiếu nữ, thắm trong tâm hồn, trái tim con người Đà Lạt, trên những đôi tay tài hoa để làm chủ, dựng xây thành phố. Con người biết yêu hoa, trồng hoa, chăm sóc cho hoa như tự vun trồng, chăm sóc cho chính tâm hồn, cuộc sống tâm linh của mình, cho thành phố của mình; yêu quý, giữ gìn đất trời Đà Lạt ngàn thông, ngàn hoa, thăng hoa cùng với nếp sống, tạo nên phong cách” hiền hòa, thanh lịch…”….Đà Lạt, người là Hoa của đất(!) nhưng bây giờ dường như chuyện …ngày xưa….


3. “Thành phố ngàn thông”; “Thành phố lạnh, “miền xứ lạnh”; “thành phố mù sương”... Thành phố ấy, tên gọi ấy, những cư dân tuổi trẻ Đà Lạt bây giờ và sau này có lẽ nghe …như chuyện cổ tích !...


“Ngày xửa, ngày xưa,”mới năm nào hơn 30 năm trước, rất nhiều con đường Đà Lạt là những “con đường hoa nắng”. Lãng mạn hơn, có những cặp tình nhân đặt những tên con đường theo tình cảm riêng của mình- “con đường tình yêu”; “con đường mang tên em”… nhưng “con đường hoa nắng” lại đặc trưng của Đà Lạt thành phố ngàn thông.


Đà lạt với địa hình đồi núi. Những ngọn đồi cao thoai thoải thông mọc thành rừng. Vì thành phố được xây dựng bởi Pháp nên Đà Lạt xưa những Dinh, Thự đều xây trên những ngọn đồi. Mỗi dinh thự nằm trên một ngọn đồi, ẩn hiện trong rừng thông và nhiều sắc hoa. Đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống sương mù lãng đảng, những ngọn thông xanh ẩn hiện. Nhà dân cư có lô quy hoạch hẳn hoi, nằm trên những triền đồi hoặc dưới chân đồi trong những ngàn thông. Phố với những hàng cây xanh, đặc trưng với cây hoa Mai anh Đào.Những đường phố Đà Lạt chạy theo những ven đồi, hai bên đều là Thông. Thông đứng thành rừng. Đi trên những con đường Đà Lạt thông che như rợp bóng, ánh năng xiên lung linh trên con đường cảm giác như những hoa nắng bay bay. Con đường Hoa Nắng, những con đường gắn liền với tuổi trẻ-tình yêu, nhiều mơ mộng. Những con đường Võ Tánh ( nay là Bùi thị Xuân”; đường Cộng Hòa ( nay Lý Tự Trọng); Đường Bà Huyện Thanh Quan ven Hồ Xuân Hương; Nguyễn trường Tộ; Quang Trung, Trần Bình Trọng, Pasteur, Triệu Việt Vương…;nhiều nhiều, là những con đường hoa nắng mà tuổi học trò ai cũng đã từng đi qua phố để đến trường học cùng với những tà áo dài màu trắng, màu xanh da trời của những cô nữ sinh viên Đại học Đà Lạt, những nữ sinh Bùi thị Xuân, Bồ Đề, Việt Anh, Văn Học, Văn Khoa, Trí Đức…bay bay… Buổi sớm đi tên đường sương mù lan tỏa. Những hạt sương đọng trên mi mắt, trên tóc, trên mặt, trên quần áo. Những mùa vào đông lớp sương mù rơi theo những bước chân, đọng thành lớp băng mỏng trên áo, trên tóc, trên vai…Và, những đêm trăng, ai có nhớ! Đêm trăng Đồi Cù. Trăng đêm Đà Lạt.


“Đây phú thiêng liêng đã khởi đầu

Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ

Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt

Như đón từ xa một ý thơ


Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều

Để nghe dưới nước đáy hồ reo

Để nghe tơ liểu run trong gió

Và để xem trời giải nghĩa yêu

Hàng thông lấp loáng đứng trong im

Cánh lá in như đã lặng chìm

Hư thực làm sao phân biệt được

Sông Ngân Hà nối giữa màn đêm


Cả trời say nhuộm một màu trăng

Và cả lòng tôi chẵng nói năng

Không một tiếng gì nghe động chạm

Dẫu là tiếng vỡ của sao băng.” ( Đà Lạt trăng mờ- Hàn Mạc Tử)



4.Thành phố Ngàn Thông nay Thông nào có còn! Thông không còn Đà Lạt có còn không?! Còn chứ! Thông vẫn còn đứng rải rác như những di tích của một thời mang tên gọi. Những vùng ven, ngày xưa là rừng thông ( là kim), rừng lá rộng nay đã thành những vườn Rau, vườn Hoa ( để gọi là thành phố hoa). Thành phố mở rộng hơn xưa và nhà mọc lên lớp lớp ken dày. Đà Lạt có những lô đất ở cả trung tâm thành phố ( Như thung lũng góc đường Đào Duy Từ -Yersin (Trần phú bây giờ ); Hàm Nghi; Ánh Sáng; vườn mít ( Nam kỳ khởi nghĩa ngày nay…) và nhiều nơi khác ngày xưa không ai dám xâm chiếm ( chứ không phải vì dân Đà Lạt ngày xưa quá ngu không biết chiếm đất ở phố, hay lấn đất những ngọn đồi để làm nhà. Thời ” người cày có ruộng, phế binh có nhà”( 1970) thì phế binh cũng chỉ dám làm nhà tạm nhưng không “yên hùng” như thời “cách mạng” ngày nay…!


“Đà Lạt Thành phố anh hùng” nên ngày nay “cán, chính, quân, dân” ta đã “xung phong” diệt đi cả ngàn quân nhà Thông của thành phố; “khai hoang” đất phố để làm nhà. Nhà là nhà chứ chẵng cần nhà trong rừng, rừng trong phố. Nhà thấp, nhà cao, nhà bé, nhà to, to đùng, sửng sửng, chểm chệ như những pháo đài, bức tường thành… .Nhà “hợp pháp” hẳn hoi”. Đúng cả quy hoạch và kiến trúc(!).. Cứ “lấn chiếm” rồi hợp thức hóa…Thành phố anh hùng bây giờ phát triển, đi lên thành phố “hiện đại”nên nhà nhà cao tầng “hiện đại” cũng mọc lên đẹp đến ghê sợ như khu nhà chen chân, bá vai đứng hàng hàng, lớp lớp ở dãy phố đường Thành Thái xưa, Nguyễn Chí Thanh nay…. Ngàn Thông, ngàn Hoa; Rừng Thông, rừng Hoa phần bị tiêu diệt, phần chạy tứ tán…nên bây giờ nhà nhà, khách sạn, cơ quan, nhà hàng …phải trang bị thêm quạt máy để điều hòa nhiệt độ cho có cảm giác như đang ở “miền xứ lạnh” ngày xưa. Những buổi trưa Hè nóng thì nóng nực. Những buổi sáng sương mù trở thành như loại “quý hiếm”, nếu nhớ thì cứ bâng khuâng tìm cảm giác trong phim ảnh xứ Hàn, Xứ Tàu, xứ Tây. Mỗi cuối đông, đón Xuân về, Đà Lạt Thành phố ngàn hoa rợp Hoa ở Chợ Đà Lạt. Những ngày Lễ Hội, Festival Hoa hoa lại “diểu hành”, xưống đường, xuống phố. Những con đường của xứ Hoa Đào xưa nay cũng rải rác điểm xuyết cho thành phố thêm đẹp cùng với những loài hoa Ban, hoa Móng Bò…màu trắng, màu tím, đỏ…từ vùng cao xứ Bắc tản về để cho Đà Lạt Thành phố trẻ của đất nước thống nhất cùng đi lên “văn minh, hiện đại ”. Đà Lạt thành phố ngàn thông, tên gọi nay còn như là kỷ niệm, sống chìm trong tâm tưởng của người Đà Lạt ” hiền hòa, thanh lịch, mến khách”… ngày xưa.


Thời đại mới, văn minh, tiến bộ, tiếc làm gì, hoài niêm làm gì(!)… nhưng dù sao người Đà Lạt - chủ nhân Đà Lạt ngày xưa vẫn một chút buồn vì những tên gọi ngày xưa nay cứ lại được nhắc đến, gọi tên làm người Đà Lạt…nhớ, nhớ sao chịu nổi…